Mưa dông
Ngày trắng trời nơi cơn mưa vừa nở
tôi nhớ về buổi chiều giọng mẹ hò khan
câu hò buồn hơn ngói xám
và giấc mơ chảy suốt tuổi mùa
kí ức như đóa bằng lăng
rụng ngập đầy trên mái nhà gạch đỏ
những ngày đầu trần theo cha nắng cháy
cánh đồng là cánh võng đưa
quang gánh tuổi thơ cha trĩu trên vai
tôi lộng gió như cánh diều ngoài bãi
chiều nay dông gió trở mùa
những bó củi ướt sần đôi tay mẹ
tôi đi tìm chiếc bóng mẹ gầy
thẫn thờ trước nếp nhăn trũng sâu vầng trán
một ngày nghĩ về cơn dông
kỉ niệm lèn chặt ấu thơ già cỗi
tôi trôi về một giấc ngủ buồn
nơi đó những câu hò vẫn còn ủ ấm.
Kai Hoàng
Tuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số 449
Mùa đông
Những giọt mưa dường như đang lạc đường về
Trên nóc nhà thờ có con chim bồ câu đứng nhìn đứng nhìn ngơ ngắc
Em đang ngồi trong ô cửa kính nhìn ra
Những nỗi buồn đang trôi qua những bánh xe lăn
Ôi, những mùa đông ta chen cùng người
Bàn tay nắm sợ lạc nhau
Trong đám đông dường như thiếu một điều gì
Mà chuông nhà thờ cứ vọng về trong mê hoang
Có những người đang ngồi bên một người mà nhớ một người
Có góc phố này đang nhớ góc phố kia
Để hôm nay mãi nhớ ngày hôm qua
Như giọt nước mắt đã khô rồi trong cái đêm nụ hôn làm em bật khóc
Nhưng trái tim cứ nhói đau trong con phố lạ từng tiếng cười.
Khuê Việt Trường
Tuần Báo Văn Nghệ TP.HCM số 435
Ý Kiến bạn đọc
Tin Đọc nhiều
- “Giấc mơ Mỹ” đã hết thời!
- Ai là thủ phạm gây ra nạn đói khủng khiếp năm 1945?…
- Sự thật Chị Võ Thị Sáu là như thế
- Thơ văn yêu nước 1858-1930
- “Tây Tiến” – Bài thơ đặc sắc của nhà thơ Quang Dũng…
- Chập chùng = trập trùng?
- Dưa Leo – hãy học lại cách nói!
- Về đội ngũ Luật sư Toàn Thua
- Công – Tội nhà Nguyễn
Ý Kiến bạn đọc